LỜI NÓI ĐẦU
Chúng tôi may mắn quen biết Bác Hai Như-Sanh và có duyên được kể cho nghe những mẩu chuyện vừa ý vị vừa dí dỏm, qua các cuộc đàm thoại với đồng đạo. Nghe qua chúng tôi thấy rất bổ ích, có thể lấy đó làm bài học tùy nghi ứng xử trong đời thường.
Đây là truyện kể bằng văn nói, điều đáng tiếc là chúng tôi lại không chuyên viết lách. Có thể nói chưa từng làm việc này lần nào. Nhưng vì sự hữu ích, muốn được nhớ dài lâu nên chúng tôi không ngại ghi lại.
Nếu ngẫu nhiên những CẶN-BÃ KÝ-ỨC này có lọt trong tầm mắt quý vị độc giả, rất mong “đạt ý quên lời”.
Ý Bác Hai Như-Sanh chỉ muốn nêu lên một quan niệm tu hành thực tiễn, phóng khoáng, tu không xa rời cuộc sống cũng như người ta không thể xa rời hơi thở, và hiển thị nó bằng những “bằng chứng sống” trong kinh nghiệm tự thân.
Riêng đối với Bác Hai, có xem qua xin Bác bổ chính thêm cho! Vì truyện Bác kể mà chúng con viết lại tất nhiên không thể nào tránh khỏi những sơ sót, thậm chí lệch lạc cả thâm ý Bác gởi gấm trong đó nữa!
NHÓM SƯU TẬP
Ghi chú các chữ viết tắt:
· ĐT: Đức Thầy
· TS: Thanh-Sĩ
· SG: Sấm Giảng
LỜI CUỐI
Con tằm đã nhả rốt đường tơ để trả nợ dâu. Nó không ước vọng gì, chỉ muốn nghỉ yên trong kén.
Dù dở, dù hay xin quý vị hãy quét gom “CẶN-BÔ lại đem bón dưới những khóm hoa, giúp sức cho các nụ đua nhau bừng nở trong khắp vườn hoa đạo:
“Cho hương đạo thắm,
Cho màu đạo tươi !”
Bấy giờ, quý vị lần lượt nhặt những bông hoa diễm lệ, kết thành tràng hoa lộng lẫy, để trang nghiêm ngày lễ hội. Xin đừng ai ngó ngàng đến “CẶN-BÔ, cứ để nó tự phân hóa và hòa mình biến nhập vào lòng đất lạnh.
Thế là xong! Nó đã hoàn thành chức năng thấp thỏi của mình trong một giai đoạn luân hồi !
Sự thế trả về cho cuộc thế,
Cửa Không chỉ giữ tấm lòng Không.
Cuối đông 1998
NHƯ SANH